Ñeä Töû Quy laø tri thöùc cuûa ngöôøi xöa ñeå laïi.
Toå Tieân nhaân haäu giuùp ñôõ cho neân
Quoác Gia, xaõ hoäi, ñôøi soáng cuûa Quyù vò
khi thöïc haønh seõ ñöôïc keát quaû toát ñeïp

detuquy.edu.vn

HOÀN TOÀN TỪ GIỚI ĐỊNH HUỆ, BỒI DƯỠNG TÁNH ĐỨC CỦA QUÝ VỊ

HOÀN TOÀN TỪ GIỚI ĐỊNH HUỆ,

BỒI DƯỠNG TÁNH ĐỨC CỦA QUÝ VỊ

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Tôi đến Hương Cảng giảng Kinh Lăng Nghiêm lần đầu, suốt bốn tháng, lần đầu tiên, tôi ở đó bốn tháng, vào năm 1970, hơn ba mươi năm trước đây, nhằm lúc Pháp Sư Diễn Bồi ở nơi đấy, tôi và Ngài đã quen biết tại Đài Loan.

Các Ngài có một chiếc xe bus đi ngoạn cảnh Hương Cảng, mời tôi đi cùng, chúng tôi ngồi cùng một chỗ.

Ngài nhắc tới các Pháp Sư hoằng pháp, nói tới Phật Học Viện, vô cùng cảm khái bảo: Phật Học Viện không đào tạo nổi nhân tài. Vào lúc ấy, còn có những vị Đại Đức giảng Kinh, thảy đều xuất thân từ giảng tiểu tòa.

Ngài chỉ tôi: Kể cả ông nữa. Đúng vậy, chúng tôi là giảng tiểu tòa, là phức giảng.

Phức giảng do Ngài A Nan khởi đầu, Ngài A Nan lên tòa giảng Kinh, hoàn toàn là phức giảng lời dạy của Thích Ca Mâu Ni Phật, chẳng thể thêm vào đó một tí ý kiến nào của chính mình.

Cổ Nhân Giáo Học rất nghiêm ngặt, chính mình có ngộ xứ, quý vị chẳng thể giảng những gì thuộc về ngộ xứ ấy, mà vẫn phải giảng theo lời thầy, vì sao?

Huấn luyện định lực và sự khiêm hư cho quý vị, cũng là quyết định không thêm một chữ nào vào lời giảng của thầy.

Đấy là gì?

Thật thà, nghe lời.

Tới khi nào mới có thể nêu tỏ ý nghĩa của chính mình?

Khi chính mình đã có ngộ xứ, khai ngộ. Trước khi chính mình khai ngộ, quyết định tuân thủ lời thầy dạy, trước kia, nghiêm ngặt như thế đó.

Do vậy, đời nào cũng xuất hiện Cao Tăng, cao nhân, phương pháp ấy hay lắm. Nhưng trong hiện thời, dân chủ cởi mở, tự do, sẽ không thể hạn chế. Do vậy, ít người xuất hiện trong đời này, chẳng bằng quá khứ.

Vì sao?

Chẳng nghiêm ngặt như vậy.

Nghiêm ngặt thì có lợi ở chỗ nào?

Trong ấy, có Tam Học giới định huệ. Hiện tại, quý vị có thể tự do phô diễn ý tưởng, chính mình sưu tập tài liệu, chứ giới định huệ chẳng có.

Không có giới định huệ, sẽ biến thành gì?

Biến thành Phật Học, biến thành học thuật, khác hẳn trước kia: Hoàn toàn từ giới định huệ bồi dưỡng tánh đức của quý vị. Muốn thật sự phục hưng Phật Giáo, vẫn phải dùng phương pháp cũ, không dùng đến biện pháp cũ, sẽ bồi dưỡng thành học giả, chuyên gia, giống như trong đại học hiện thời bồi dưỡng những tiến sĩ, đức hạnh thua sút rất xa.

Đức hạnh là gì?

Thật thà, nghe lời, thật sự tu tập, họ chẳng có những đức hạnh ấy. Ngài A Nan nêu gương đầu tiên, mấy ngàn năm qua đã bồi dưỡng Pháp Sư giảng Kinh bằng phương pháp này.

Bồi dưỡng theo cách nào?

Pháp Sư thăng tòa giảng Kinh, trong một giảng đường có hai điều kiện để tuyển chọn, tức là hai điều kiện bắt buộc đối với người học Kinh để làm Pháp Sư giảng Kinh: Thứ nhất là có trí nhớ tốt, nghe xong một lần sẽ chẳng quên mất. Thứ hai là có sức lý giải mạnh mẽ. Đấy là hai nguyên nhân cơ bản, không có hai điều kiện này, quý vị chẳng có cách nào học giảng Kinh.

Không có cách nào học giảng Kinh thì cùng nhau học tập để tương lai làm hộ pháp. Chùa Miếu là một ngôi trường, người giảng Kinh là giáo viên, người chẳng giảng Kinh làm chức viên người có chức trách, lo liệu các chuyện hành chánh hằng ngày.

Trong nhà trường có hai loại người là giáo viên và chức viên. Vì thế, giáo viên nhất định phải hội đủ hai điều kiện này.

***